Lịch sử Juno I (tên lửa đẩy)

Chương trình vệ tinh Explorer bắt đầu từ đề xuất của Lục quân Mỹ (Dự án Orbiter) để đưa vệ tinh dân sự lên quỹ đạo trong Năm vật lý địa cầu quốc tế. Dự án đưa vệ tinh lên quỹ đạo sẽ dựa trên tên lửa Redstone. Mặc dù dự án này không được lựa chọn, thay vào đó Mỹ tiến hành dự án tương tự của Hải quân mang tên Dự án Vanguard-chương trình mà sau đó đã thực hiện chuyến bay đầu tiên đưa vệ tinh Vanguard TV0 lên quỹ đạo phụ vào tháng 12 năm 1956. Ngày 4 tháng 10 năm 1957, Liên Xô phóng vệ tinh Sputnik 1 và sự thất bại của Mỹ trong việc phóng vệ tinh Vanguard 1 dẫn đến việc chương trình của Lục quân Mỹ được thành lập để bắt kịp Liên Xô trong cuộc đua vào không gian.

Dòng tên lửa đẩy được đặt tên teo tên nữ thần La Mã-Juno. Đây là phiên bản tên lửa đẩy phóng vệ tinh dựa trên tên lửa Jupiter-C. Đầu năm 1958 tên lửa đẩy Juno 1 đã đưa thành công vệ tinh đầu tiên của Mỹ lên quỹ đạo-vệ tinh Explorer 1, sau khi Liên Xô phóng vệ tinh Sputnik 1 vào tháng 10 năm 1957.[2]

Juno-I phóng vệ tinh Explorer 1 lên quỹ đạo vào ngày 31 tháng 1 năm 1958, nó cũng đã giúp khám phá ra vành đai Van Allen.

Liên quan